dimanche 1 juillet 2012

HẬN TRĂNG (Thơ Thái San)



Thơ Thái San


HẬN TRĂNG


Hận tình đen, ném trăng ra cửa sổ
Trăng cứ về, nín lặng ánh đẩy đưa
Giận hình xen, buông màn chặn thêm nữa
Trăng xô cửa, khiếp một mặt đau khổ.

Vào làm gì, kiếp ê chề giông tố!
Trả tình si, tuổi xuân tàn môi tím
Chào làm chi, tim dập nát chẳng tìm
Đập bình đi, còn tin gì ái ố!

Hận tình đen, ném trăng ra cửa mộ
Trăng vẫn về, yên lặng đứng đẩy đưa
Giận tím đèn, gọi gió vòng tắt lửa
Trăng lần lữa, lấp ló bóng cây khô.

Tử thần ơi tha ta ra khỏi mồ!
Để ta về tát trăng giữa đêm khuya
Hận trăng về, để vết tình loang lổ
Hận trăm bề lề nghĩa địa sầu cô!

Trăng đừng về mà xương lạnh đáy hố
Tình chi nữa nợ thề thốt với trăng
Trăng tà già từng nét trăng nhạt trắng
Trăng bội bạc ôi bi đát trơ phô!

Trăng thầm thì, họa thi hồn trăng biết
Trăng gục chết, vần thơ chôn trăng viết
Tận bao giờ ta hóa người thiên cổ
Hết hận trăng khỏi hóa kiếp hồ đồ.


THÁI SAN

(Trích tuyển tập thơ "Tiếng gào thét trong đêm dài", Thái San, 2012)
 

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire